Nhà tôi bốc khói trắng ngút lên ban trưa mùa hè
Mẹ tôi nói chuyện nhà bé thôi, con đừng về
Bố đi làm xa, mẹ làm việc không ngừng
Tôi không nói chỉ lặng lẽ đeo ba lô lên lưng
Em trai tôi nói "Đợi chút nha, em về cùng"
Tôi đi trước để lại chiếc tin, "Đừng lo lung tung"
Suốt đêm nằm khóc, lo là mình vô dụng
Hai mươi mấy năm mình đã sống quá ung dung
{ĐK:}
Nhà là nơi ấm áp ngọt ngào, mà ta đôi khi hay quên
Nhà là nơi xứng đáng được dành nhiều thời gian để yêu thêm
Từng ngày trôi ta luôn nguỵ biện, rồi lơ là điều thương mến
Để rồi hôm nay, khóc rất to, khi khói trắng bốc lên
Tôi về đến nhà khi những ngôi sao vẫn còn sáng
Tìm trong mắt mẹ những âu lo mà mẹ đang mang
Bố đi làm xa, mẹ sợ lo nên không nói gì
Tôi chỉ biết ngồi im lắng nghe, không nói thêm chi
Nhà là nơi ấm áp ngọt ngào, mà ta đôi khi hay quên
Nhà là nơi xứng đáng được dành nhiều thời gian để yêu thêm
Từng ngày trôi ta luôn nguỵ biện, rồi lơ là điều thương mến
Để rồi hôm nay, khóc rất to, khi khói trắng bốc lên
Nhà là nơi có bố và mẹ, nơi luôn có tình yêu thương
Nhà là nơi luôn dang tay chờ đợi, dù ta có đi muôn phương
Từng ngày trôi ta luôn nguỵ biện, rồi lơ là điều thương mến
Vậy mà chưa bao giờ chúng ta, phải nghe một điều xót xa
Một điều như là, "chuyện nhà bé thôi, con đừng về"