Bước chân về miền quê
Ai đón ai chờ mà lệ ướt mi em
Tháng năm vì người đi
Ta trách sao mình chẳng lo đến khi…
Người thương anh, người thương anh để lại bầu trời với nỗi chơi vơi
Rời mái lá, trời giá rét, người còn ở bên ta, còn không ?
Anh lang thang tìm em trong giấc mơ xưa hoài mong
Anh lang thang tìm em trông tiếng chim đưa mà ngóng
Thương thân em người con gái phủ sương vai tội không
Ta không mang được cho em những xa hoa cuộc sống
Thôi em đi về nơi đất khách, ta ôm miền quê
Không ai đem mình chia hai ngã bơ vơ được nhé
Ta mong sao ngày sau ta sẽ có duyên gặp nhau
Chạnh lòng mà thương cô, bão tố cũng qua thôi !
Vội dừng chân ở một nơi xa, nơi đó có người đã từng lưu luyến
Ngày và đêm nhung nhớ người ta qua , không trách quên rồi đã từ từ lâu
Ngày em đi cả một trời bỗng tối tăm
Chẳng hận em bỏ lại anh cả ngàn dặm
Giữa lúc duyên thì còn đang say đắm
Cánh đồng hoa tàn theo cơn gió mà lạnh căm
Mưa trôi dạt theo bước chân của người quen
Gạt dòng lệ rơi trên đôi mắt em bỏ lại
Một lần này nữa anh khóc chờ người thương hại
Dù anh biết là duyên chẳng còn mệt nhoài em nghĩ cho tương lai
Rằng đêm nay, một dòng thư tay anh viết gửi người con gái anh thương
Bài thơ xưa còn in dấu vương nét bút anh tựa người kể tình ca
Người thương anh, người thương anh để lại bầu trời với nỗi chơi vơi
Rời mái lá, trời giá rét, người còn ở bên ta, còn không ?
Anh lang thang tìm em trong giấc mơ xưa hoài mong
Anh lang thang tìm em trông tiếng chim đưa mà ngóng
Thương thân em người con gái phủ sương vai tội không
Ta không mang được cho em những xa hoa cuộc sống
Thôi em đi về nơi đất khách, ta ôm miền quê
Không ai đem mình chia hai ngã bơ vơ được nhé
Ta mong sao ngày sau ta sẽ có duyên gặp nhau
Chạnh lòng mà thương cô, bão tố cũng qua thôi !
Lững lờ rồi mà, hững hờ rồi mà
Khóc làm gì mà nhớ mà thương
Chẳng phận cũng chẳng đành, ước nguyện cũng chẳng thành
Trời í à thương cô !
Nhặt một nhành hoa thắm trên tay, người bước về nơi phương đấy quá xa xôi
Bông lúa đơn côi, cố giữ lấy hương thơm chịu lại ai mà đợi
Lời hẹn năm ấy lứa đôi, để lại như gió đấy thôi
Còn thương sao rời đi để một lần níu với
Rồi muộn phiền ai chút lên vai nặng gánh, để lại ta với những mong manh
Thương lắm cây xanh trông rồi mong, thân đầy bão bùng, ôi lạnh lùng
Nỗi đau ta mang đã hằn sâu
Biết đâu mai sau có tìm nhau
Đọc dòng nhật kí, nước mắt rơi ướt tim đau !