Ver 1 Đưa mực và giấy lại đây, để tao liệt kê một chữ “Sợ” Những gì ở trong ngăn tủ và tao vẫn chưa thể viết cho thành thơ Cuộc đời để ta cầm 3 trái tim đặt vào ván bài còn dang dở Nhưng còn át bích giữa bàn tay trắng mà tao cố biến cho thành cơ Tao vẫn viết do tao sợ đời sẽ giết do tao nợ Mắt người liếc do tao mơ cánh cửa đó sẽ được mở Câu mắng nhiếc do tao thờ một ai đó họ không rớ Tới một ngày tao ngưng thở, vẫn là người họ không nhớ tới Có tiếng nói trong đầu tao, kêu tao dừng trước khi quá muộn Tao cố không nghĩ để ngưng viết tiếp, nhưng có lẽ tao đã quá cuồng Tao sợ xã hội nhưng tao là người phơi bày tất cả với sự ham muốn Mực đen là thật hay tao để cho đời viết lại một vở tuồng Tao sống cùng với những lời xỏ xiên mà chính họ bịa ra Có chăng khi tao nằm xuống những từ đó sẽ được khắc trên bia đá Có khi nào tao sẽ ngã vì những kí tự đã mã hóa Vì tao sợ những việc tao làm và điều đó tao phải trả giá Hook: Tao sợ con người cùng những định lí do miệng họ đã đưa Tao sợ xã hội cùng những sự thật đen tối do chính tao đã rửa Tao sợ homie chỉ là “dân số”, tao chỉ là người thừa Và tao sợ kí tự mã hóa cùng sự hủy diệt mà chính nó đã chứa Tao sợ con người cùng những định lí do miệng họ đã đưa Tao sợ xã hội cùng những sự thật đen tối do chính tao đã rửa Tao sợ một ngày sẽ không còn ai ở bên tao nữa Và tao sợ nhất một ngày nào đó tao không còn thức dậy được nữa Ver 2 Mày đang chết dần mỗi khi mày sống qua từng ngày Mày vẫn chấp tay cầu xin với chúa để mày sống yên đêm và ngày Còn tao lưu lại từng khoảng khắc tao thực sự sống vào trang giấy Bởi vì tao sợ và tao biết thời gian của tao nó sẽ bay Danh tiếng là ảo, tiền bạc cũng là ảo Sự tin tưởng vẫn là ảo, cuộc đời mày vẫn là ảo Tưởng làm rồi có thể sửa, nhưng đường đời chỉ một hướng đi Nhìn kĩ luật chơi trò đời, không thể làm đảo mà nói đi (đảo lại đi) Tao sợ bị vấp ngã vì sẽ có ngày tao không thể đứng lên Anh em của tao một lúc nào đó chỉ còn một mảnh đất đứng tên Mảnh đất quê ngày nào nuôi tao thì không lâu sau tao lại hòa vào nó
Nên tao sẽ để beat lớn cùng lời rap này và mong tao hòa vào đó Tao sợ vết dao trên lưng là của bạn tao chứ không phải thù Tao sợ nghĩ sai, nơi ta sống là nhà mồ không phải nhà tù Chất xám của tao bị xã hội đến tận nơi đòi lấy chứ nó không thu Và văng vẳng trong màng nhĩ tao là lời cộng đồng, không phải lời ru Hook: Tao sợ con người cùng những định lí do miệng họ đã đưa Tao sợ xã hội cùng những sự thật đen tối do chính tao đã rửa Tao sợ homie chỉ là “dân số”, tao chỉ là người thừa Và tao sợ kí tự mã hóa cùng sự hủy diệt mà chính nó đã chứa Tao sợ con người cùng những định lí do miệng họ đã đưa Tao sợ xã hội cùng những sự thật đen tối do chính tao đã rửa Tao sợ một ngày sẽ không còn ai ở bên tao nữa Và tao sợ nhất một ngày nào đó tao không còn thức dậy được nữa Mid Tụi bây đừng than thở, chuyện vui tụi bây còn bao điều Đến khi tự ra đời sống mới biết cuộc đời nó khốn nạn bao nhiêu Ver 3 Chữ homie tao xăm trên vai phai qua thời gian nếu tao không dậm Và tao đứng trước một nấm đất khô của người mà tao từng tới thăm “Ba cây nhan, tao cúng cho mày” tâm trí tao nói trong lặng câm Tiếng đàn ủ rủ đâu đây nhưng nó không phải tiếng dương cầm Bó hoa tươi cầm trên tay, người tao yêu thương không được giữ Hình ảnh người con gái đó có thiêu đốt qua câu từ Tao sợ ngày tao đi mà tay trắng hoàn trắng tay Và khi tao nằm xung quanh cười nhạt chứ không hề đắng cay Tao đã bắt đầu sợ từ cái ngày cha tao bước chân ra khỏi nhà Mẹ tao làm việc vất vả vì hai chị em tao mặc cho tháng ngày qua Tao sợ cảnh mẹ tao trên giường bệnh và tao đúng đó bất lực không làm được gì cả Tao sợ một buổi sớm mai, tất cả chỉ còn tao trong căn nhà Và sợ bàn ăn chỉ còn 1 chén cơm, nút áo tao sứt không còn ai lén đơm Không còn tiếng nhẹ nhàng gọi tao khi sáng sớm, không bàn tay chai sạn và tấm thân gầy ốm Nên tao để lại tất cả, những nỗi sợ tao sẽ viết Viết hết vào giấy, và tao không để ai biết Siết lại bằng dây để nó không phát thành tiếng Vì tao biết đó chính là bảo vật duy nhất tao sẽ tiếc